
Trước đây, tôi bỏ bữa vì deadline, thức trắng đêm vì một bản vẽ dang dở. Công việc là tất cả, cho đến khi con chào đời. Tôi hiểu rằng mình không cần từ bỏ sự nghiệp, nhưng cũng không thể để công việc lấy đi những khoảnh khắc quý giá bên con.
Diệp Bình An
Hôm nay là ngày thứ 107 kể từ khi tôi chính thức trở thành mẹ. Tôi vẫn là một kiến trúc sư, vẫn yêu công việc thiết kế, vẫn đam mê những công trình mà mình tạo ra. Nhưng có một điều đã thay đổi: Cách tôi nhìn nhận công việc, thời gian và những gì thực sự quan trọng trong cuộc sống.
Trước đây, tôi từng bỏ bữa để chạy cho xong một bản vẽ. Tôi có thể thức trắng đêm để hoàn thiện một dự án, thậm chí quên mất hôm nay là ngày gì, miễn là kịp deadline. Công việc với tôi khi đó không đơn giản là đam mê, nó là tất cả. Tôi lao vào nó với một sự say mê không hồi kết, và đôi khi tôi tự hào vì điều đó.
Nhưng bây giờ, dù vẫn đam mê nghề, tôi không còn vì deadline mà quên mất cữ hút sữa cho con. Tôi không còn xem chuyện bỏ bữa là bình thường, vì tôi biết mình cần sức khỏe để có thể chăm con, để ôm con vào lòng, để không mệt lả khi con khóc cả đêm. Tôi không thể để công việc cuốn đi những khoảnh khắc con khôn lớn từng ngày: Ánh mắt con tìm mẹ, bàn tay nhỏ xíu nắm lấy tay tôi, những cái dụi đầu vào ngực mẹ đầy tin cậy.

Tôi không dám nhận mình “giỏi việc nước, đảm việc nhà” - như cách nhiều người thường dùng để ca ngợi phụ nữ. Vì với cá nhân tôi, lời khen này giống như một “tiêu chuẩn kép”, tạo áp lực vô hình cho người nghe.
Tôi không nói mình đã hoàn toàn cân bằng. Vì cân bằng không phải là một điểm đến, mà là một hành trình. Tôi vẫn dành tâm huyết cho công việc, vẫn miệt mài với từng thiết kế, nhưng tôi không còn để nó chiếm trọn đời mình. Tôi học cách làm việc thông minh hơn thay vì làm việc nhiều hơn. Tôi phân bổ thời gian hợp lý hơn, tập trung hơn khi làm việc để có thể dứt ra đúng giờ dành cho con. Tôi học cách nói không với những thứ không cần thiết và sẵn sàng nhờ hỗ trợ nếu có thể.
Tôi cũng học cách san sẻ với chồng. Trước đây, cả hai chúng tôi đều bận rộn, ai cũng có những áp lực riêng. Nhưng khi có con, tôi không muốn những áp lực đó chỉ dồn lên một người. Tôi bắt đầu giao tiếp nhiều hơn, nói rõ khi tôi cần anh giúp, lắng nghe khi anh mệt mỏi. Chúng tôi cùng nhau làm cha mẹ, học làm cha mẹ, thứ tha cho nhau những điều còn vụng về chưa trọn vẹn.
Tôi nhận ra một điều: Phụ nữ chúng ta không cần phải nghỉ việc khi có con, nhưng đừng để con mất đi tình thương và sự hiện diện của mẹ vì công việc. Những năm tháng đầu đời của con sẽ không bao giờ quay trở lại, từng khoảnh khắc đều đáng giá. Công việc có thể thay đổi, deadline có thể lùi lại, nhưng những bước đi đầu tiên, những câu nói đầu tiên của con - nếu bạn bỏ lỡ, bạn sẽ không thể lấy lại được.
Tôi cũng như nhiều bà mẹ khác đều không hoàn hảo, và hành trình này vẫn còn dài. Nhưng tôi tin rằng mình đang đi đúng hướng khi nỗ lực giữ cả công việc và con cái, nhưng bằng một cách khác, thông minh, bền vững hơn.
Nếu bạn có câu chuyện muốn chia sẻ với cộng đồng cha mẹ của Đi Cùng Con, đừng ngần ngại gửi về địa chỉ email chiase@dicungcon.vn. Mỗi đóng góp của bạn đều rất quý giá và sẽ giúp ích cho rất nhiều người đấy! |