
Lúc con chào đời, mình thực sự cảm thấy cả thế giới đảo lộn. Mọi ưu tiên, mọi suy nghĩ trước đó đều phải nhường chỗ cho sinh linh nhỏ bé này. Và đây là cách mình hoàn thiện hơn mỗi ngày.
Tuấn Khôi
Với vợ mình thì vai trò làm mẹ đã bắt đầu từ khi mang thai, kéo dài suốt đời. Còn với bố thì… nói thật là mơ hồ lắm. Nhất là khi mới lần đầu làm bố, mình cứ loay hoay không biết phải bắt đầu từ đâu để thực sự gắn bó với con.
Không có công thức để thành bố siêu nhân
Khi bé mới về nhà, mình rất muốn giúp vợ, muốn làm gì đó cho con… nhưng lại không biết nên làm gì, hay bắt đầu từ đâu. Mình nhớ có ông bố từng chia sẻ: “Chẳng có công thức nào để trở thành bố siêu nhân từ ngày đầu cả. Nhưng quan trọng nhất là phải chịu khó quan sát và luôn sẵn sàng có mặt”. Mình thấy đúng thật!
Thường thì vợ mình sẽ là người muốn trực tiếp chăm con, còn mình thì… chăm vợ. Làm bố tốt, nhiều khi bắt đầu từ việc làm chồng tốt trước đã. Vợ có yên tâm, có được chăm sóc thì mới đủ sức chăm con.
Lúc đó mình cũng nhận ra một điều: Chẳng ai thực sự sẵn sàng làm bố cả. Nhưng cũng chẳng cần gì quá cao siêu - chỉ cần mình muốn, mình có mặt, là đủ để bắt đầu rồi.
Đồng hành cùng vợ
Suốt quá trình bầu bí và sinh nở, vợ đã đánh đổi rất nhiều từ thể chất đến tinh thần. Là chồng, là bố, mình thấy việc cần làm là dành thời gian, hy sinh một phần riêng tư để vợ có thời gian nghỉ ngơi, hồi phục.
Sau này mình mới biết còn có cái gọi là “tam cá nguyệt thứ tư” - tức là 3 tháng sau sinh. Lúc này vai trò của người chồng thực sự quan trọng. Mình chủ động nhận thay bỉm, tắm cho con, còn vợ thì tập trung vào việc cho con bú. Ôm ấp, chơi với bé thì chia nhau. Như vậy vợ không phải cúi, không phải rướn người làm gì cả.

Mà mình cũng thấy: Thay bỉm cho sơ sinh dễ lắm, nhẹ nhàng, thơm tho - tập dần để khi con ăn dặm thì việc dọn rửa “bom sinh học” của con cũng không hoảng nữa.
Nếu được thì nên xin nghỉ phép
Công ty mình thì cho nghỉ phép 5 ngày, còn lại thì mình đăng ký thêm phép năm. Mình chọn cách chia 5 ngày phép năm thành 10 buổi nửa ngày, vậy là có hơn 2 tuần vừa làm, vừa chăm vợ con. Buổi sáng vợ thong thả dậy, mình đi làm nửa ngày rồi trưa về lo phần còn lại. Thực sự rất hợp lý.
Tất nhiên, cũng cần chuẩn bị với cơ quan trước: Bàn giao công việc, sắp xếp người thay thế tạm thời. Vì khi quay lại là việc ngập mặt luôn.
Về chuyện họ hàng, khách khứa…
Phải nói thật, chuyện tiếp đón người thân sau sinh là một “bài toán” khó. Mình và vợ đã ngồi lại thống nhất rõ ràng: Ai thăm, thăm khi nào, bao lâu. Việt Nam mình vẫn tồn tại nhiều phong tục, kiêng cữ với trẻ mới sinh. Nhưng hai vợ chồng quyết định rõ ràng từ đầu: Đây là con mình, mình nuôi theo cách mình thấy đúng. Có làm phật lòng vài người, nhưng tụi mình tin ranh giới là cần thiết để giữ được các mối quan hệ lâu dài.
Điều tuyệt vời nhất là nhờ vậy, hai vợ chồng có khoảng thời gian riêng để thực sự gắn bó với bé. Hiểu được từng tiếng à ờm, từng cử động nhỏ của con. Đồng thời, tình cảm vợ chồng cũng gắn kết hơn rất nhiều - mà đó là nền tảng để xây dựng gia đình vững chắc.
Mình cũng để ý con mình nhờ vậy mà rất ổn định, không hay cáu gắt mỗi lần thay đổi môi trường. Trộm vía, bé rất vui vẻ.

Vừa làm việc, vừa làm bố
Hết nghỉ phép là mình quay lại guồng công việc - lúc này bắt đầu thấy khó khăn. Ngày làm full time, tối về mệt, thời gian với con không nhiều như trước. Dù may mắn là vợ mình lúc đó còn nghỉ thai sản, hai vợ chồng vẫn ở nhà cùng con, nhưng cảm giác “xa con” vẫn xuất hiện.
Mình chủ yếu chăm con vào ban đêm: Thay bỉm, cho bú, đôi khi canh bé tỉnh giữa đêm thì chơi một chút. Nghe có vẻ cực, nhưng thật sự là khoảnh khắc quý giá. May có ông bà hỗ trợ nên cũng đỡ phần nào.
Tất nhiên, đi làm thì không thể tránh khỏi bỏ lỡ vài khoảnh khắc đặc biệt của con. Nhưng may mà có điện thoại. Vợ mình toàn quay video, gọi video khi bé làm được điều gì mới. Xem xong thấy ấm lòng lắm.
Dành thời gian chất lượng với con
Mình thấy thời gian chất lượng với con không cần gì quá to tát. Khi còn bé thì ôm con da kề da là quá tuyệt rồi. Lớn hơn chút thì chơi những gì bé thích. Con trai mình mê nhảy nên hai bố con hay mở nhạc YouTube hoặc nhạc quảng cáo để nhảy tưng bừng. Trẻ con rất nhạy với cảm xúc. Mình mà nhiệt tình, hào hứng chơi cùng thì bé sẽ nhớ mãi.
Mình thích làm “fan hâm mộ số 1” của con: Ngạc nhiên, cổ vũ khi con làm được gì đó. Con rất thích, bản thân mình cũng thấy hạnh phúc.
Khi con lớn dần, vai trò của bố sẽ chuyển thành người đặt giới hạn và hỗ trợ con khám phá. Những trò như lăn lộn, leo trèo, nhảy từ ghế xuống đất… là sân chơi để bố hướng dẫn con xử lý rủi ro, dạy con ra quyết định đúng đắn. Mình nghĩ vai trò của bố từ xưa đến nay không thay đổi nhiều, chỉ là bây giờ mọi người hiểu rõ hơn về nó. Ngày trước cũng có nhiều ông bố tuyệt vời, cùng san sẻ với vợ, chỉ có điều thời đó khái niệm “bố nội trợ” hay “bố chăm con” chưa phổ biến.
Chốt lại với mình, nuôi con là hành trình của cả bố và mẹ, mỗi người một vai trò. Bố như người vẽ đường viền, mẹ là người tô màu. Vai trò nào cũng quan trọng như nhau. Khi phối hợp ăn ý, bức tranh gia đình mới thật sự đẹp.
Nếu bạn có câu chuyện muốn chia sẻ với Đi Cùng Con, xin vui lòng gửi về địa chỉ email chiase@dicungcon.vn. Mỗi đóng góp của bạn sẽ giúp ích cho rất nhiều cha mẹ trên hành trình nuôi dạy con. |