
Tờ giấy note có phần nhàu nhĩ đã dạy tôi bài học lớn về cách yêu con: Tình thương cần được trao đi và thổ lộ, để mỗi ngày làm mẹ là một ngày trọn vẹn hơn.
Mẹ Mộc Trà
Con gái tôi 6 tuổi, đang theo học trường tiểu học gần nhà. Mỗi ngày đưa con đến trường, tôi lại thấy thấp thoáng trong dáng đi nhỏ bé ấy niềm háo hức của một đứa trẻ lần đầu học chữ, làm quen với thầy cô, bạn bè. Là mẹ, tôi vẫn luôn dõi theo con từng chút, lo lắng cho từng cảm xúc nhỏ nhặt của con gái, chăm sóc từng bữa ăn, giấc ngủ. Những tưởng mình đã làm tròn bổn phận của một người mẹ, nhưng đến một ngày, tôi chợt nhận ra con yêu mong đợi nhiều hơn thế.
Buổi sáng hôm ấy, con gái đến lớp sớm hơn thường lệ. Trước lúc vào lớp, con khẽ nói: “Mẹ ơi, bụng con hơi khó chịu”. Lòng tôi chùng xuống, vội chạy ra tiệm thuốc để mua men tiêu hóa cho con. Trước khi gửi chú bảo vệ mang vào lớp, tôi cẩn thận viết một tấm giấy nhắn nhỏ, kẹp vào túi thuốc: “Mộc Trà ăn sáng xong ngủ trưa dậy thì uống thuốc nha”. Vì bạn nhỏ đang tập đọc và cũng khá thành thạo, nên tôi yên tâm con có thể đọc hiểu được dòng chữ ấy.
Vài ngày sau, trong lúc dọn đồ, tôi bất ngờ thấy tờ giấy nhắn có phần nhàu nhĩ đang nằm gọn gàng trong cặp của con. Dòng chữ của tôi vẫn còn đó, nhưng ở cuối lại có một câu nữa do con nắn nót viết thêm bằng bút chì: “Mẹ yêu con nha!”. Nhìn dòng chữ ngây ngô mà chan chứa tình cảm của con, tôi lặng chìm trong suy nghĩ. Bởi từ bao giờ tôi đã quen thể hiện tình yêu qua hành động mà quên rằng con cũng cần nghe những lời yêu thương một cách trực tiếp?

Cũng nhờ tờ giấy nhỏ ấy, tôi nhận ra rằng trẻ con có cách rất riêng để cảm nhận và đáp lại tình yêu. Con gái tôi, dù nhỏ bé, đã nhắc tôi biết sống chậm lại, nhìn nhận và bày tỏ tình cảm nhiều hơn.
Cuộc sống đôi khi là chuỗi ngày tất bật, nhưng những khoảnh khắc nhỏ bé thế này nhắc nhở chúng ta về điều gì thực sự quan trọng, đó là tình yêu, sự kết nối và cách chúng ta nói lời yêu thương. Đây là bài học vô giá dành cho chính tôi - người mẹ luôn cần học cách yêu thương một cách trọn vẹn.
Tôi giữ tờ giấy đó trên bàn làm việc như món “bảo bối” bé nhỏ. Một hôm, con gái nhìn thấy, đôi mắt trong veo đầy thắc mắc: “Mẹ ơi, sao mẹ vẫn giữ tờ giấy này?” Tôi mỉm cười, khẽ xoa đầu con nhưng không nói gì. Làm sao tôi có thể giải thích với con rằng đối với mẹ, đó không chỉ là một tờ giấy?
Trên đó, tôi không chỉ thấy nét chữ ngây ngô của con gái nhỏ, mà còn thấy hình ảnh một người mẹ vẫn đang học cách yêu con, không chỉ bằng bản năng mà bằng sự thấu hiểu và sẻ chia.
Tết đến xuân về, tôi có thể tặng con phong bao lì xì đỏ thắm, con gái cũng sẽ gửi trao cha mẹ những lời chúc may mắn và ước mong gia đình khỏe mạnh đầu năm. Nhưng tôi nhận ra, món quà lớn nhất mà con dành cho tôi năm nay chính là bài học về cách thổ lộ và trao gửi tình yêu thương.
Nếu bạn có câu chuyện muốn chia sẻ với cộng đồng cha mẹ của Đi Cùng Con, đừng ngần ngại gửi về địa chỉ email chiase@dicungcon.vn. Mỗi đóng góp của bạn đều rất quý giá và sẽ giúp ích cho rất nhiều người đấy! |