
Nhờ có con, mình quay về chính mình, nâng cấp bản thân lên một phiên bản tuyệt vời mà trước giờ mình chưa từng thấy. Phiên bản dịu dàng của một người mẹ…
Lani
Trước khi mình có con, đa phần mọi người đều có ấn tượng mình là người phụ nữ lý trí, mạnh mẽ và quyết liệt. Có người còn từng nói mình rằng: "Em làm việc như một cỗ máy" - Kiểu người đi làm chỉ tập trung vào hiệu quả, KHÔNG CẢM XÚC!
Nhớ có lần, mình làm việc với một anh chuyên xây Website rất hiền, ít nói cực kì. Nhưng mà anh ấy làm không đúng yêu cầu nên mình đã feedback thẳng chỉnh từng chi tiết một. Qua mấy vòng feedback, ảnh tức tối tìm gặp sếp mình trực tiếp để phàn nàn và kiên quyết từ chối làm việc với mình.
Sau đó, sếp hẹn gặp và nói mình: “Em là phụ nữ, nên dùng sự mềm mỏng của mình để giao tiếp. Đàn ông họ thích nghe lời nhẹ nhàng, họ dễ cảm mến và sẽ giúp em nhiều hơn.”
Nói thật trong mắt mình, người giỏi là người không để cảm xúc làm ảnh hưởng đến công việc. Mình không quan tâm lý do cá nhân, ai đang gặp chuyện gì. Mình cần người làm được việc, thế là đủ. Mình không có nhu cầu "được yêu quý", giao việc mà làm không xong còn đáng ghét hơn.

Trong hôn nhân, chồng mình có lúc còn do dự chứ mình thì không. Mình mang dáng dấp là phụ nữ chứ suy nghĩ thì “nam tính” hơn cả chồng, nói chuyện nào cũng đưa lý lẽ, trắng đen rõ ràng để chứng minh. Nên trong nhà mình thường là người quyết mọi chuyện.
Có những lần chồng chỉ mới định góp ý là mình vào thế “chiến đấu” liền. Không khí trong nhà ngày càng ngột ngạt, dần chỉ còn là tranh luận đúng sai, nhiều lúc áp lực mà không dám tâm sự với chồng vì sợ bị ảnh “cười chê”. Thật sự là mình thấy trống rỗng và cô độc trong hôn nhân của chính mình.
Với gia đình, nếu không có việc gì thì có khi cả tháng trời mình không gọi điện về cho bố mẹ. Không phải vì giận hờn, chỉ là mình thấy gọi cũng không giải quyết vấn đề gì, pass qua xử lí việc khác thì hay hơn.
Mình cũng chẳng bao giờ có thời gian để nấu nướng, cắm hoa, trang trí nhà cửa. Mình thích đi làm và mấy việc trên mất thời gian lắm, không thích đâu.
Rồi khi mình có bầu, mọi thứ thay đổi.
Mình tự nhiên thích… cắm hoa. Thích bày biện một bàn ăn nhỏ xinh. Thích cảm giác căn bếp ấm lên khi mình nấu một bữa ăn đơn giản cho hai vợ chồng.
Mình thích lui về phía sau, không còn muốn đứng mũi chịu sào trong mọi việc nữa. Mình ngại phải gồng lên. Mình nhận ra bản thân đã mất khả năng “không” cảm xúc ngày xưa vì giờ chỉ cần nghe một lời feedback tiêu cực của khách hàng thôi là khiến mình suy nghĩ, overthinking khóc cả buổi tối.
Mình nói chuyện với chồng nhiều hơn, thay vì tranh cãi thì mình lắng nghe và nếu cần mình sẽ thuyết phục anh bằng sự nhẹ nhàng. Mình nhận ra…mình cũng có sự dịu dàng của một người phụ nữ ấy chứ. Và lạ lắm, khi mình thay đổi, anh cũng thay đổi. Anh chủ động giúp đỡ, quan tâm hơn mình hơn. Những những trận cãi vã nảy lửa ngày trước dần thay thế bằng buổi tối yên bình bên nhau.

Trong công việc, mình quan sát sự phát triển của mọi người theo chiều sâu hơn. Mình bắt đầu hiểu có người không thể bứt phá vì đang gặp khúc mắc trong đời sống cá nhân. Mình không còn hô hào, quyết liệt phải đánh nhanh rút gọn. Mình chọn dừng lại, hỏi han, đồng hành và kỳ lạ thay, team ngày một gắn kết hơn hẳn.
Mình cũng bắt đầu hiểu rằng: có những vấn đề không thể giải quyết bằng lý trí, bằng sự dứt khoát, thẳng trực diện. Chúng cần thời gian, cần cảm thông, cần sự mềm dẻo của “tình người”. Và khi mình đối đãi bằng cảm xúc, mọi thứ trở nên… hiệu quả hơn. Không còn căng thẳng, không còn bất mãn, ai cũng hợp tác.
Nếu tính nam là tốc chiến tốc thắng, tập trung vào mục tiêu thì tính nữ là nghệ thuật của sự dung hòa, mềm mỏng, không nhất thiết phải đối đầu mới là cách để đi đến đích.
Có con, là một bước ngoặt lớn, em bé đến chữa lành phần tính nữ mà mình từng quên lãng. Từ một con người máy móc, mình trở nên mềm mại, dịu dàng, chậm lại như dòng suối mát lành.
Nghĩ kỹ thì mình thấy.
Làm mẹ là một hành trình thiêng liêng, mình sẽ đi cùng với một sinh linh nhỏ bé từ khi ở trong bụng đến mãi về sau này. Đứa trẻ ấy sẽ sống cùng với tâm trạng của mình, cùng vui, cùng buồn, vì sao?
Vì mẹ là nguồn sống đầu tiên con được tiếp xúc.
Sau này mẹ là nơi đầu tiên con tìm về để được an ủi, chở che. Nếu mẹ “không cảm xúc”, không đồng cảm, 1 2 là hiệu quả, là lý lẽ chắc đứa bé sẽ thành cỗ máy, sống vô cảm hoặc sống trong sự bất an, sợ hãi mất.
Một người mẹ dịu dàng luôn là điểm tựa vững chắc cho tâm hồn của con, tạo bình yên, tin tưởng vô thức trong tâm trí của con..
Tính nữ không phải là yếu đuối, nó là sự bao dung, dịu dàng, sâu sắc mà rất mạnh mẽ. Nó không ồn ào nhưng lại có thể âm thầm làm mọi thứ thay đổi hoàn toàn.
Giờ thì mình hiểu, dịu dàng cũng là một kiểu bản lĩnh - điều cuộc đời này cần nhiều hơn cả mà mình đã quên mất vì cơm áo gạo tiền, sự nghiệp danh tiếng. Nhờ có con, mình đã tìm lại được tính nữ trong mình….
Mình, cô gái 27 tuổi kể về lần đầu tiên làm mẹ :)
Follow kênh Chờ Đến Ngày Làm Mẹ của mình tại đây nhé!
Nếu bạn có câu chuyện muốn chia sẻ với Đi Cùng Con, xin vui lòng gửi về địa chỉ email chiase@dicungcon.vn. Mỗi đóng góp của bạn sẽ giúp ích cho rất nhiều cha mẹ trên hành trình nuôi dạy con. |